Mùa đông thì có gì mà thú vị? Rét mướt lạnh cóng hết cả người. Thi thoảng lại ụp về những trận mưa dầm dề, không nặng hạt nhưng cứ lâm thâm dai dẳng cả ngày chẳng dứt, mặc áo mưa thì ngại mà không mặc thì ướt hết. Hôm nào ẩm thì quần áo lâu khô, ẩm mốc khắp nơi, hôm nào hanh thì y như rằng nẻ mặt, nứt toác chân tay, trẻ con người già thi nhau ốm. Rét cắt da cắt thịt lại còn khiến người ta chỉ muốn nghỉ ngơi, khao khát nằm ườn ở nhà cuộn chăn ngủ hoặc ăn vặt rả rích suốt ngày, chứ động lực đi làm trong cái thời tiết này xuống thấp hơn cả nước sông Hồng mùa cạn
À lại còn thèm ăn, chao ôi ăn gì cũng bon mồm, ăn gì cũng thấy ngon bất chấp trong cái thời tiết này, nhất là khi có 7749 lớp áo quần che hết tất thảy các thớ mỡ, nên đến khi đông qua xuân lại, cởi đồ ra mới ân hận ngút ngàn, lại tốn cả mớ tiền và hùng hục tập gấp đôi gấp ba, thậm chí gấp 10 thời gian nhâm nhi món ngon mới mong thon thả trở lại mà mặc bikini. Tất cả chỉ tại mùa đông!
Đùa đấy! Ai mà nói vậy về mùa đông, chắc họ đang trong kỳ khó ở, hoặc hờn dỗi chi đó chút thôi, chứ hiếm ai từng ở Hà Nội, từng đến Hà Nội vào mùa đông mà lại “thù ghét” thời tiết đến mức ấy. Mùa đông là một đặc sản của Hà Nội, một thứ đặc sản phương Bắc khó lẫn vào đâu khác.
Nếu phương Nam thi thoảng còn được tặng cho mấy ngày thu mát dịu, đẹp đẽ lãng mạn tựa như một mùa xuân thứ hai trong năm, nếu Đà Lạt là nơi có khí hậu mát mẻ dịu dàng quanh năm, tháng xuân cũng như ngày hạ thì mùa đông Hà Nội có những màu vẻ rất riêng mà chẳng thể lẫn vào đâu khác, dễ khắc vào lòng người trót nhớ thương một nỗi nhớ cồn cào. Mà khi đã yêu, mọi điều “xấu xí” sẽ được thứ tha.
Cái rét của mùa đông Hà Nội rất lạ, nó không phải kiểu gió đồng hun hút, thốc vào mặt vào lưng như cái rét của thợ cày thợ cấy, nó không buốt thấu xương như Sa Pa mùa sương muối đọng thành băng giá, nó là một cái rét rất lạ, lạnh đó mà cũng ấm đó giữa phố xá. Mà lạ, trừ người già, trẻ nhỏ bị hạn chế ra đường vì ngại ốm, sống ở Hà Nội mùa đông cũng đồng nghĩa với việc ra phố chơi là một thú vui khó nhịn.
Những ngày mưa phùn, bầu trời ảm đạm, rét mướt và cũng khiến người ta giận hờn, dễ ỉu thật, nhưng nếu bỏ qua những bụi nước mờ ảo đọng trên tóc, trên áo như những hạt muối li ti, tận hưởng cái lạnh từ từ ngấm vào da thịt làm ta run rẩy - điều nhiều người Hà Nội sống ở phương xa thèm đến phát điên - mà lao ra phía hồ Tây ngắm khói sương bảng lảng trôi trên mênh mông gương hồ, mà ngắm cây lá từ hàng cổ thụ ven đường Cổ Ngư xanh thẫm, mà bước chân dạo quanh Bờ Hồ liễu rủ, thả bộ lên cầu Thê Húc cong cong, hít hà hơi phố xá, mùa đông sẽ đáng yêu hơn nhường nào.
Giữa nhịp sống hối hả, buổi sáng người ta vẫn dành thời gian xếp hàng ăn phở, thủng thẳng chấm cái quẩy giòn tan vào nước dùng trong veo mà thơm ngậy; trưa trưa, ở những quán cóc khiêm nhường nép bên vỉa hè, vẫn kín người ngồi bên chén trà nóng, nhâm nhi cái bánh rán, kẹo lạc mà ngắm người lại qua. Và sự lãng mạn, trầm tĩnh của mùa vẫn ẩn khuất đâu đó trên phố xá, trong lòng người.
Mùa đông Hà Nội cũng thi vị và đáng yêu hơn bởi cái thú quà chiều. Nào trứng ngải cứu, bánh đúc nóng, cháo sườn cháo trai, bát ốc luộc hay chè nóng, bánh trôi tàu, bánh chuối bánh khoai… bày biện khắp nơi khó lòng mà cưỡng lại. Ấy là còn chưa kể những tối mùa đông, ven các mặt hồ, những hàng thịt xiên nướng, dồi sụn thơm nước mũi, đi qua mà thấy cả cái khói cũng thơm bủa vây, rồi ngô nướng, khoai nướng, mía tím nướng, hạt dẻ rang la liệt, rồi các quán cafe nho nhỏ ấm cúng gọi mời một cuộc tâm tình thủ thỉ mùa đông.
Cũng mùa đông ấy, nếu là những ngày nắng hanh thì đáng yêu vô ngần, bởi những vệt nắng hiếm hoi ấy sẽ khiến người ta thổn thức cả ngày. Vạt nắng mùa đông, nhất là nắng đến sau một chuỗi ngày u tịch, tái tê lại càng quý giá, vì nó mang đến cho Hà Nội một phong vị thật khác.
Nắng mùa đông Hà Nội không gay gắt như nắng của mùa hè mà chỉ là những tia nắng dịu ngọt pha chút hoang hoải, pha với chút gió lành lạnh thổi ngang. Nắng mùa đông vàng như mật, hong khô Hà Nội, hong khô cả cái ảm đạm ủ dột của tâm hồn ai đó, phủ lên đất trời cái màu óng ả say mê, khiến cảnh vật bừng lên sức sống. Ánh nắng đầy diệu kì ấy như thúc giục người ta ra đường để ngắm nghía hình ảnh phố phường được gột rửa tưng bừng trong màu nắng, để hòa mình vào cuộc sống còn bao điều tươi đẹp mà đôi khi vì sợ cái lạnh và vì chút biếng lười, ta đã bỏ lỡ đi.
Mà ngay cả khi không có nắng, những ngày đông cũng có thể lộng lẫy, khi ta có trong lòng niềm hân hoan của kẻ biết yêu: “Ngoài phố mùa đông, đôi môi em là đốm lửa hồng”. Hội ế chòng ghẹo nhau, đông đến rồi, nhớ mặc thêm áo, quàng thêm khăn, đi tất vào, đừng để thời tiết đánh lừa rằng ta đang cần yêu cũng chẳng quá lời, vì mùa đông dường như sinh ra để “phục vụ” cho tình yêu. Có những cái nắm tay chỉ mùa đông mới thật khác biệt, có những cái ôm chỉ mùa đông mới thật sự ý nghĩa, có những chuyến đi chỉ mùa đông mới ấm áp. Những người yêu nhau, họ mong chờ mùa đông hơn bao giờ hết, bởi có những cảm xúc thú vị với người trong cuộc mà rơi vào mùa khác, nó kém duyên đi.
Cái lạnh của mùa đông khiến người ta cảm thấy cần nhau hơn, lãng mạn hơn, yêu nhau nhiều hơn. Cái lạnh của phố xá có là gì, vì đã có mười ngón tay đan lại sưởi ấm cho nhau, đã có bờ vai, khuôn ngực, vòng tay ôm siết khiến gió rét trở thành cái cớ để người ta được nép vào nhau gần hơn. Mưa bụi, gió mùa có là gì khi người ta có thể luồn tay vào túi áo nhau mà sưởi, ngồi kề nhau trong một quán trà, bên ly cafe ấm, hoặc lang thang cùng nhau trên một con phố dài.
Mùa đông có là gì khi đã có đôi có cặp quấn quýt, khi khăn áo chẳng là gì so với những bờ môi, nụ hôn ấm, khi những ngón tay lạnh có cớ luồn trong áo nhau thật sâu… Vì khi người ta sống để yêu, ngày đông bỗng dưng ấm lại.
Có bao nhiêu lý do để người ta cằn nhằn với mùa đông (một trong đó là sắp đến Tết rồi, giời ơi đang yên đang lành tự nhiên lại Tết) thì cũng có ngần ấy lý do để người ta yêu da diết, mong ngóng mùa đông. Người lãng mạn mê vẻ đẹp phố xá, người say ẩm thực buông mình cho những món ngon, người có đôi nhẩn nha nếm vị ái tình… mùa đông đáng yêu, đáng nhớ ngần ấy, làm sao mà không say mê?